THƠ : CÓ BAO GIỜ… Tác giả: TRẦN VIỆT SƠN
Ngày xưa có bao giờ mẹ nghĩ
Bây giờ ba với mẹ được thành đôi
Ngồi kề bên nhau ăn cơm mỗi tối
Khi ba nhắc chuyện xưa, mẹ cứ tủm tỉm cười
Ngày ấy mẹ là cấp trên, ba là cấp dưới
Áo chung một màu thanh niên xung phong
Mẹ thì nguyên tắc, ba cứ tỉnh như không
Đi đào kinh[1] mà đùa giỡn như đi du lịch
Mẹ nhắc hoài “ làm đàng hoàng không như tuỳ thích
Đã có phân công phân việc rõ ràng
Để còn bình bầu mỗi tuần mỗi tháng
Hy vọng… đồng chí… cố gắng vươn lên”
Thời gian trôi, ba cũng được nêu tên
Cá nhân tiên tiến, ba thấy mẹ vui mừng hết biết
Ba lại gần, tim run, vội ngỏ lời tha thiết
“Cảm ơn đồng chí nữ chỉ huy của một mình tui !”
Và đúng là một ngày quá xui
Mẹ nghiêm mặt “tối nay về kiểm điểm
Về cái tội nói lời cảm ơn xưa nay hiếm
Cái gì.. mà… chỉ huy của một mình tui !”
Những ngày sau đó ba chỉ biết đi về lầm lũi
Không dám lại gần mẹ của các con
Mẹ càng giận má lại hồng môi đỏ như son
Gặp mặt, tim ba lại đập như trống lân ngày Tết
Có bao giờ mẹ nghĩ ba lại liều viết thư nói hết
“Ừ… mà… lòng mình đã để ý … từ lâu”
Thật bất ngờ mẹ trả lời “bao ngày tháng bên nhau
Có bao giờ anh biết… , thôi thì… chờ ngày xuất ngũ”
Không cần suy nghĩ, có lẽ là lời nhắn nhủ
Ba phải cố gắng hơn, tình yêu sẽ đẹp hơn
Ý mẹ là tương lai muốn được bền chặt keo sơn
Thì cả hai đứa phải phấn đấu và tìm hiểu nhiều hơn nữa
…
Rõ ràng là định mệnh không cần chọn lựa
Ba mẹ đã đến với nhau như lời hứa năm nào
Các con ra đời ôi hạnh phúc biết bao
Nói nhỏ thôi, mẹ vẫn thế, nghiêm nghị nguyên tắc
Nhưng ba hiểu, không bao giờ thắc mắc
“Đi làm về đúng giờ không nhậu nhẹt la cà
Lo cho gia đình không phung phí xa hoa”
Ba chấp hành ngay, có bao giờ… dám cãi !
Chú thích: