TÁC GIẢ : TRẦN VIỆT SƠN

Hơn 40 năm, chúng mình mới gặp lại

Áo cỏ úa năm nào, nay đã bạc màu vôi

Có khỏe không, tao vẫn thế thôi

Đứa thì tóc bạc, đứa thì không còn cọng tóc

                Hỏi thăm nhau, đủ ăn hay còn khó nhọc

                Làm gì ,về hưu, hay buôn bán mưu sinh

                Rồi bật cười kể chuyện linh tinh

                Yêu đương nhăng nhít cô này cô khác

Bàn kế bên các cô một thời trận mạc

Nay ngồi rên đau khớp, tiểu đường

Cô con một bầy ,có cô không ai chung hướng

Giọng trách hờn, có ai  tỏ tình với tui đâu !

                Thời gian sao nó trôi mau

                Mới trẻ đó, sao bây giờ già thế

                60 hơn ,có người giàu, tướng đi bệ vệ

                Có bạn khó khăn , người thì vĩnh viễn ra đi

Bạn thường làm từ thiện thăm viếng cô nhi

Người thích đi đây đó, người thì thất nghiệp

Tay vẫn nắm tay, như quen từ muôn kiếp

Không cần biết tên, cứ gọi nhau là đồng chí

                Chúng mình ngồi đây ,thôi thì tất cả cạn ly

                Dù rượu hay cà phê đắng ,hát ca qua ngày tháng

                Mặc ngày mai ra sao, vẫn yêu đời, lãng mạn

                Như thuở nào tay cuốc, tay leng

Bỏ qua phiền muộn cuộc sống bon chen

Về đây gặp mặt tâm tư cởi mở

Sống lạc quan, để tương lai không là nỗi sợ

Biết đâu vẫn còn, họp mặt một trăm năm !

                Dù ở nhiều đơn vị ,nhưng vẫn là tình thâm

                Chung ngôi nhà lớn, TNXP thành phố

                Một thời bên nhau, trải nhiều gian khổ

                Nay về già, lâu lâu họp mặt ,thế là vui !