TÁC GIẢ : TRẦN VIỆT SƠN

(Viết ngày 27/7/2018 tại nghĩa trang Liệt sĩ Thành phố – Khu vực mộ liệt sỹ TNXP)

   

Sáng nay thăm em ở Nghĩa trang Liệt sĩ

Ấm áp lạ lùng,  đồng đội  đứng  xung  quanh

Nhang thơm quyện những nụ hoa mong manh

Em nằm đó, vẫn tóc xõa dài bay theo gió

Có một thời, mà ký ức luôn còn đó

Tóc em đen, tóc anh cũng màu đen

Trải nắng mưa, kinh đào, cỏ đan xen

Em cười anh mãi, tóc anh đầy bùn đất

Còn em thì sao, tóc ướt che cả mắt

Nhưng vẫn mượt mà che ấm bờ vai

Anh vờ chạm nhẹ, tim cứ như say

Lòng xao động, mùi thơm thoang thoảng

Rồi em lên đường,  biên cương biến loạn

Mái tóc đuôi gà, làm xao xuyến những chàng trai

Em chuyển thương, bất kể đêm ngày

Vai tải đạn, xông pha chẳng nề gian khó

Một ngày kia, đồng đội trở về, nhưng em chẳng có

Mái tóc dài đã nằm lại cánh rừng kia

Đau lòng dạ xót, giặc thù nỡ cách chia

Làm sao gặp lại, ôi vấn vương nỗi nhớ

Dù không đến với nhau, dù không duyên nợ

Nhưng vẫn mơ về mái tóc ngày xưa

Anh bây giờ, tóc đã bạc lưa thưa

Nhưng em nằm đó, tóc vẫn đen như ngày ấy

Anh luôn ước,  ước ngày xưa trở lại

Để tóc anh đen, giống tóc của em

Vượt mọi phong ba, dù bùn đất lấm lem

Nhưng đẹp mãi tuổi thanh xuân trên mái tóc .