MỘT THỜI CHÂN ĐẤT- Thơ: TRẦN VIỆT SƠN
Bài thơ đầu tôi viết về một thời chân đất
Một thời TNXP áo cỏ úa xông xênh
Ra hiện trường đào kinh ,thấy mặt, không thể biết tên
Vì sình bùn phủ kín ,chỉ chừa đôi mắt
Bài thơ đầu tôi viêt về một thời chân đất
Vì mang dép râu trượt té như chơi
Đi lao động ,nhìn trời, lòng cứ chơi vơi
Mơ một ngày nước về đồng hoang hóa
Bài thơ đầu tôi viết về một thời chân đất
Nhìn xa xa thấp thoáng tóc xõa dài
Lòng xuyến xao, ước gì nàng mãi mãi…
Của mình thôi, không biết có được không ?
Bài thơ đầu tôi viết về một thời chân đất
Tay chai, chân nứt nẻ, mặt sạm đen
Thế mà đi phép về nhà cha mẹ lại khen
Sao đẹp trai quá, vững vàng quá đỗi !
Bài thơ đầu tôi viết về một thời chân đất
Ra biên cương tải đạn mà vẫn hát ca
Băng rừng, mọi chông gai, gian khó vượt qua
Đạn bom chẳng sợ ,huống chi là đỉa vắt
Bài thơ đầu tôi viết về một thời chân đất
TNXP cũng lãng mạn chẳng kém ai
Làm thơ, viết nhạc và…tay nắm trong tay
Ngắm trăng sáng buông lời mơ với mộng
Bài thơ đầu tôi viết về một thời chân đất
Dù 60 hơn vẫn không lúc nào quên
Bao ký ức cứ ùa về, chẳng kịp đặt tên
Ấm áp, hào hùng, đó là một thời chân đất.
Đó là cái thời chúng tôi không nghĩ về được mất
Chỉ biết xung phong, dâng cả tuổi thanh xuân
Xông lên tuyến đầu, chẳng sá gian truân
Giờ nhớ lại, tự hào thay, MỘT THỜI CHÂN ĐẤT