CHUYỆN TRƯỜNG TÔI – CHUYỆN TRONG NGÀY TRUYỀN THỐNG 7/11.- Xuyên Mộc

“Tối qua, hổng ngủ được! Mong mau sáng để gặp nhau!”.

“ Ông là ai? tui thấy quen lắm! “

“ Tui cũng thấy bà quen mà hỏng nhớ là ai? “

Rồi có những ngỡ ngàng, những cái ôm vui mừng như xưa còn bé thấy mẹ mua cho cây kẹo, cái bánh bởi: “Phải Phú hôn? “và:“ Hiệp, phải hôn?”chưa hết: “Vậy mà tui tưởng ông chết rùi!”. Trời thần ơi!

Sáng 5/11/2022, tại Nhà hàng Phúc An Khang số 1 Phạm Viết Chánh quận 1, rộn ràng như đám cưới khi Trường tổ chức ngày Truyền thống của đơn vị, có những bất ngờ, có những yêu thương, có những chuyện xưa hỏng nói, giờ dám… nên làm sao mà viết thành một cái Tin  cho được, thôi thì con tim nó cảm xúc làm sao thì cái tay nó gõ vậy. Mọi người thông cảm nha.

Có những cuộc gặp mà hơn 40 năm sau, chúng tôi cứ ngỡ trong mơ.

Có ăn được gì đâu! Cứ gặp người này người nọ nhắc lại xưa ông ở đội nào? Về đâu? Duyên Hải hay Phước Long? rồi khi về mới thấy bao tử nó reo vì …đói!

Có những thắc mắc mà hơn 40 năm mới được giải thích, tỷ như:

Cớ làm sao mà gọi là quán “Hoa bò”? Và, được chính chủ trả lời, là vầy:

Năm 1976, ở ấp Thạnh Sơn 4 xã Phước Bửu, huyện Xuyên Mộc tỉnh Bà Rịa -Vũng Tàu có một đơn vị TNXP có tên Liên đội Xuyên Mộc đóng quân ở đó. Doanh trại đóng bên trái (từ ngoài chợ Bà Tô đi vô) bên phải là dãy nhà dân, cách đó không xa có một cái quán, mà bác chủ quán có làm ba cái giàn để trồng hoa giấy, hoa thiên lý và dưa tây. Bác ấy có hai cô con gái tên Hoa và Lan, thường thường hay gọi tên của ba, má theo tên người con đầu tỷ như Bác Anh (người con đầu tên Anh) hay BácTám Em ( người con đầu tên Em, đại khái là vậy). Và đặc biệt quán ấy có tới 2 “ truyền thuyết”.

Một : “Quán hoa bò” ( Xin nói rõ là hổng phải cái tên của người chị tên Hoa nha, nó lạ ở chỗ đó, nó hổng có theo cái “thường thường“ như đã ghi phần trên; có nghĩa là quán đó có Hoa thiên lý, Hoa giấy, Hoa dưa tây nó Bò trên Giàn đó ( nghĩa thứ nhất).

Hai: Hồi chuẩn bị chuyển thành Trường TNXDCSM ( quản lý giáo dục các thanh niên tệ nạn, bán vé chợ đen…đại khái là vậy!) có đặt trạm bảo vệ chốt chặn và các đồng chí mình muốn luồn lách đi càphê thì phải núp, phải lăn lê, bò trườn sát rạt qua khỏi trạm rùi mới tung tăng. Cho nên khi nghe khều khều “Đi Hoa (là quán Bác Hoa) bò nha!” là phải biết là vậy vậy, tóm lại phải “bò, lết” qua cái trạm ấy vậy!.

( Ghi theo lời kể của Nguyễn My Lan, người con gái thứ hai của Bác gái Quán hoa bò (hổng có viết hoa nha bà con hihi).

Vậy là xong một chiện hen!

Cách nay mấy năm tui có đi “lấy tin” ( tui là Cộng tác viên của Bản tin mờ) ở Lê Minh Xuân, lúc gởi xe vô bãi xong tui hỏi đại một anh định đi ra: “ Anh ơi! Ở quận mình có ai ở Trường TNXDCSM hôn vậy? “Ảnh chỉ vô ngực trả lời gọn hơ: “ Có, thằng em tui nè! Nó tên Nguyễn văn Hải”, thế là tui tới gặp rồi ảnh nhận ra tui, còn tui bù trớt hà! Có điều ảnh nói : “Xưa tui thấy chị có cái mụt rùi ở sóng mũi, sao giờ đâu mất !” Trời ơi! Ngạc nhiên quá xá ! ( tại hồi đó nữ ít lắm nên hihiii).

Tui có gởi thông tin cho Ban Liên lạc, mà thiệt tình có ai nhớ ra ai, ghi thì vậy chứ gặp nhau mới nhìn ra thôi!

Khi tui được phân công ra đón mọi người, lúc hai vợ chồng anh Hải tới, tui vừa dẫn vô sảnh thì tui thấy ảnh lao tới ôm chặt anh Trần Chí Hiệp rồi lắp bắp: “Anh Hiệp! Em Hải nè, tiểu đội của anh nè, lính anh nè! “quá trời cái nè luôn. Còn anh Hiệp thì sau một giây ngớ người thì nhận ra lính mình hồi đó, kế đó hai người đàn ông tóc hoa râm cứ ôm nhau mà cười như…mếu! Tui cũng rưng rưng luôn. Hơn 40 năm Họ mới gặp nhau, cái thời gian đủ để một người trưởng thành! Cũng còn kịp chán!

Ai kìa, ai kìa! Ai đó la lớn: “Cô giáo Lan Hương với với…” “Dạ! Ông xã em!” Xưa! Ban Giám Hiệu Trường là anh Tư Huy phải đi sang Đại học    Sư phạm xin người về để lập Trường dạy học cho cán bộ và học viên cho bài bản và cô giáo Nguyễn thị Lan Hương là một trong rất nhiều Thầy cô xung phong về với Trường đem con chữ tới với Ngôi Trường Đặc biệt, cô đi cùng chồng là anh Nguyễn Hoàng Năng, xưa nguyên là Bí thư Thành Đoàn…và có những trách móc dễ thương: “Thấy chưa! Có ai nhớ em đâu!” Chậc! mấy chục năm rồi!

…Anh Tư Trung (Hiệu trưởng đầu tiên của Trường) được mời lên sân khấu phát biểu, ảnh cảm động lắm! sao không cảm động khi hơn bốn mươi năm trước một ngôi Trường Đặc biệt do một “Người Đội viên danh dự “ là chú Võ Văn Kiệt lập nên đã chắp cánh cho những con người từ không biết sống như thế nào đến sự trưởng thành và sự dấn thân vì lý tưởng trong veo. Và rồi ngạc nhiên chưa  khi anh Năm Liêm ( Sầm Thanh Liêm) anh Hai Sang ( Tiết Hồng Quân ) cùng lên sân khấu “ Cuộc đời vẫn đẹp sao…” bài hát Đẹp, Người tham gia Đẹp …

Không ai quên ba người đàn ông tóc hoa râm, động tác chậm chạp nhưng (hơn 70 hết rồi) vẫn máu lửa cùng hòa với tiếng “xắc xô phôn”  của anh Chu Minh Ký…chúng tôi cùng tràn lên hát, hát muốn rung phổi!.

Và sẽ không ai quên (nhất là Liên đội Xuyên Mộc) tác giả bài hát  “ Hành khúc Xuyên Mộc” mà cha đẻ là anh Đặng Khánh Tiết, anh vượt qua cửa tử hai năm trước, nay tới dự mà vẫn toe toét nụ cười: “Gặp mọi người cho vui! Hết bệnh!” Và bài hát của anh được anh Trần Việt Sơn lo thủ tục và được Cục Âm Nhạc cấp bản quyền. Từ nay ảnh có đứa con tinh thần sau mấy chục năm “lạc trôi” Cám ơn anh Trần Việt Sơn ( anh Sơn hiện nay cũng là một Công tác viên máu lửa của Bản tin Lực Lượng, của Trang bản tin Thành Hội, Bản tin TW TNXP, oách chưa nè!)

Không ai muốn cái thời khắc này qua nhanh, bởi thời gian nó như con ngựa chạy, bởi đầu chương trình anh Lê Hữu Phước đã mời mọi người một phút mặc niệm tưởng nhớ đến những chiến sĩ áo trắng, những nạn nhân, những đồng đội đã ra đi vì dịch bệnh. Trường cũng có  hichic. Cho nên còn gặp nhau ta hãy trân quý và nói nói hết những gì hồi xưa hỏng dám nói. Là vầy:
Tui là người hay đi nghe ngóng, chỉ để xin phép ghi lại viết lại những chuyện vui buồn, dĩ nhiên trong đó có những chuyện “thâm cung bí sử” mà cho phép mới được đăng! Cho nên trong buổi họp mặt này tui có một cái câu chuyện với nội dung là: “Lạy em! Cho anh đi lấy vợ!” ( không phải tui đặt cái tít giật gân, mà là chuyện thiệt 100%, tui nghe kể xong tui tụt huyết áp…) nhân vật cũng đang suy nghĩ để cho tui được chấp bút, bởi vì đó là một ”Sai Lầm đặc biệt nghiêm trọng, một suy nghĩ ngu xuẩn“ ( chính chủ nói nguyên văn),, để mấy chục năm sau cay đắng và chủ nhân muốn tui ghi ra để cho mọi người, nhất là những ai loay hoay trong chuyện tình cảm rút kinh nghiệm máu lửa! Thiệt á!.

Từ từ, tui sẽ kể sau khi được người trong cuộc cho phép, mọi người chờ nha!

Thoắt cái đã tới giờ trả sảnh cho Nhà hàng.

Thức ăn còn, được vô hộp đem về, hình như ai cũng muốn nói muốn dịp này gặp nhau coi ai còn ai đi đâu mất, còn chuyện ăn uống cứ để qua một bên. Có người chép miệng: “Hồi xưa ăn được mà hỏng có giờ có tràn họng mà ăn hỏng vô“. Ta nói thương quá là thương hà!

Ủa! mà tui cũng có ăn gì đâu, cái bao tử nó reo reo “Bà Hồng ơi! Bà lo chạy lăng xăng hỏng chịu bỏ bụng cái gì hết ráo, tui đói, tui đói!”

Đó! Chuyện trong ngày truyền thống Trường tui, tui chỉ nhớ sơ sơ nhiêu đây, hẹn lần sau nhớ sẽ kể tiếp chứ giờ lòng tui nó rung rung còn lắng đọng quá nhiều cảm xúc.

Xin chào hẹn gặp lại ạ! Xin chúc tất tả sức khỏe an lành.