TÁC GIẢ : TRẦN VIỆT SƠN

Xóm ở vùng ven này không biết từ bao giờ, được đặt cho cái tên rất là ấn tượng: XÓM QUẬY. Có thể nói, không có hiện tượng xấu xa nào mà Xóm quậy không có, từ ma túy cờ bạc đến ấu đả đánh nhau, cho đến khi gia đình ông Long dọn về đây. Gia đình ông bình thường như mọi gia đình khác, lấy tiền đền bù giải tỏa ở trung tâm về đây mua đất cất nhà, chỉ có 1 điểm đặc biệt là nghe nói ông bà không có con cái gì cả, tuổi thì chắc ngoài 60. Lâu lâu, ngoài cháu con 2 bà chị của ông qua chơi, còn 1 số người lớn tuổi mặc đồng phục TNXP thường xuyên đến tụ họp ăn uống ca hát, từ đó chung quanh mới biết ông Long từng là 1 TNXP ở biên giới về, còn bà trước khi xuất ngũ lại là cán bộ coi học viên cải tạo ở Trường THXDCSM. Đất ông bà mua hơi rộng rãi, cất lên cái nhà, đất còn thừa ông bà tận dụng trồng lan, cây cảnh và bán cà phê. Mọi chuyện trong Xóm quậy vẫn như mọi ngày, nhưng từ lúc ông bà Long về thì…

                                        DẸP LOẠN

Quán cà phê của ông bà đặt tên là quán ĐỒNG ĐỘI, anh em bạn bè TNXP đến ủng hộ rất đông, người nào cũng tròm trèm 60 – 70 tuổi. Nghe nói họ từng là đồng đội của nhau thời đào kinh ở Củ Chi rồi tham gia chiến tranh biên giới. Chắc không có gì để nói nếu không có chuyện thằng Cu đen kéo quân đến kiếm chuyện. Vào 1 buổi sáng cuối tuần, khách đang uống cà phê rất đông, tự nhiên tụi nó từ đâu ùa đến lật bàn lật ghế rồi xua đuổi hết khách ra về. Bà Long thì lo dọn đồ đạc vô nhà còn ông Long thì ngồi tỉnh bơ,  bình tĩnh lấy ống thuốc lào ra rít 1 hơi rồi nói:

_ Tụi bây muốn gì ?

_ Tiền bảo kê, biết điều thì mỗi tháng 2 triệu, còn không thì… (cu đen vừa cười vưà nói)

Ông Long nháy mắt với bà, rồi nói với giọng từ tốn:

_ Tụi tao già rồi, quán xá cũng không làm gì bậy bạ, có gì đâu mà phải bảo kê, nếu tụi tao không chịu thì sao ?

_ Thì phá banh quán, thả chuột vô, tạt mắm tôm…, nói nhiều quá, có chịu không ?

Đột nhiên, bà Long từ trong ra nói lớn:

_ Lấy quà của mình chuẩn bị sẵn ra tặng tụi nó nghe ông, nhớ cẩn thận đó.

Tụi Cu đen cười lớn:

_ Ha ha, vậy mới được chứ, đưa đây cho rồi, mệt 2 ông bà già này quá.

Ông Long lấy gói giấy vợ đưa, mở ra, trong đó là 1 cục gì đen xì giống như lựu đạn. Tụi Cu đen hết hồn đứng dậy:

_ Ê…không chơi thứ này à nghen, banh xác đó, đừng giỡn nha ông già.

_ Tụi tao già rồi (ông Long nói), chết là xong, tụi bây còn trẻ quá chết uổng lắm, nhưng tụi bây đã quyết đòi tiền thì thôi vậy, chết chung cho vui nghe (vừa nói ông Long đưa tay vào cục đen xì đó làm động tác giống như rút chốt).

Tụi Cu đen hoảng hồn chạy ra cửa, đúng lúc công an phường ập đến bắt cả bọn đem đi. Anh công an khu vực đi vào chỉa súng vào ông Long và ra lệnh:

_ Đề nghị ông bỏ lựu đạn xuống ngay  và đưa hai tay lên đầu .

Ông Long cười khoái trá:

_ Đồ giả mấy chú ơi, đạo cụ tui làm để đi hội diễn văn nghệ bên cựu TNXP đó mà, mấy chú không tin hả, nè, coi đi…

Vừa nói ông vừa đưa cái cục đen xì đó ra quăng lên bàn. Mấy anh công an chụp ngay coi thật kỹ và vỗ vai ông:

_ Thôi nghe, chú đừng giỡn kiểu này nữa nha, tụi nó có đứa nào bệnh tim lăn ra chết là chú chịu trách nhiệm đó.

Khi mấy anh công an về rồi, ông bà lại bày bàn ra bán tiếp, có mấy người chung quanh nhìn ông rồi xì xào “ông này ngon, dám đương đầu với bọn Cu đen, để coi ổng bả trụ được bao lâu, chứ xóm này ngán tụi nó lắm rồi“.

Rõ ràng tụi Cu đen đâu bỏ cuộc 1 cách dễ dàng như vậy, ngay hôm sau, tờ mờ sáng, chúng đem mắm tôm với sơn dự định tạt vào nhà ông bà. Nhưng khi đến nơi, thấy ông bà đã dậy tập thể dục, ông thì múa côn nhị khúc như Lý tiểu Long, bà thì đi bài quyền võ Thiếu lâm. Tiếng vun vút của côn nhị khúc hòa với tiếng hự hự của múa quyền làm tụi nó lạnh xương sống, tụi nó nói khẽ với nhau “chết mẹ đụng nhầm cao thủ, rút, tụi bây“. Ông bà nhìn theo mà cười mỉm, ông còn nói với ra “vô uống cà phê mấy đứa ơi”.

Vài ngày sau, vào buổi trưa, cái nhà xập xệ đối diện nhà ông Long đột nhiên bốc cháy. Bà con trong xóm chạy tới cùng nhau dập lửa và gọi cho 114. Trong đám đông có người chợt la lớn “nhà mẹ con thằng Cu đen đây mà, mà mẹ nó…, thôi chết, mẹ nó bệnh nằm 1 chỗ cả mấy tuần rồi làm sao chạy được “. Thằng Cu đen từ đâu chạy về và chỉ biết gào lên “mẹ ơi, chết mẹ tui rồi , bà con ai cứu dùm mẹ tui đi”. Ông Long chạy qua nhìn thấy đám cháy ngày càng lớn, không cần suy nghĩ, ông tạt vội 1 sô nước lên người rồi xông vào. Trong vòng 3 phút, ông ẵm mẹ của cu đen ra , cả 2 đều an toàn. Đúng lúc đó xe Phòng cháy chữa cháy đến và họ đưa mẹ cu đen đi cấp cứu, không ai để ý là ông Long ở đâu. Đến chiều, mẹ Cu đen xuất viện về vì chỉ bị phỏng sơ ở chân, Cu đen mừng lắm liền chạy qua nhà ông Long:

_ Con…cảm ơn ông, không có ông thì…, ông đừng giận con nghe, con…con xin lỗi…, ờ ông có sao không, có cần đi bệnh viện không ?

Ông Long đang xức thuốc vô bàn tay bị phỏng, quay qua cười:

_ Có gì đâu, ông từng là TNXP mà, đạn bom ông còn không sợ, vụ này sá gì. Con về lo cho mẹ đi, giận bây chi cho mệt, à nhớ mai qua ông nói cái này hay lắm .

Không biết ông Long nói cái gì mà người dân trong xóm lấy làm lạ khi thấy mấy tuần sau, Cu đen đẹp trai hẵn ra, đầu tóc hớt gọn gàng, mặc áo đồng phục bảo vệ màu xanh mới tinh. Hàng ngày, hết ca làm ở quán cà phê người quen của ông Long, Cu đen lại về nấu cháo, giặt đồ cho mẹ rồi qua ông ngoại Long (Cu đen tự nhiên thích gọi ông Long như thế ) học võ. Mấy thằng đàn em của Cu đen cũng được ông Long giới thiệu việc làm, đứa thì làm dân phòng, đứa đi bốc vác ở chợ đầu mối, đứa đi giữ xe …Còn trên mãnh đất của mẹ con Cu đen, với sự vận động của ông Long và sự hỗ trợ của khu phố, người bao xi măng, người cục gạch, người thì làm mà không lấy tiền, đã giúp dựng lại 1 ngôi nhà mới. Xóm làng yên ắng hẳn, còn mẹ của Cu đen khi hết bệnh lại được ông Long nhận làm con nuôi, kêu qua nhà ông bà phụ bán cà phê và bán thêm đồ ăn sáng. Ban chủ nhiệm khu phố và anh công an khu vực cũng qua biểu dương sự dũng cảm của ông Long, đồng thời cảm ơn ông đã giúp đỡ xóa đi 1 băng nhóm quậy phá xóm làng. ông Long nói:

_ Tui từng là 1 TNXP, cái gì khó cũng phải xông vô, quen rồi. Hồi đi biên giới, e dè nhút nhát là tiêu đời lâu rồi, còn bữa cháy nhà đó hả, chuyện nhỏ mà, ai cũng sợ thì mẹ thằng Cu đen ra sao, nhưng cũng phải biết cách à nghen, lộn xộn phỏng từa lưa luôn đó. Còn tụi nhóc, cơ bản là nhà nghèo lại không có việc làm nên mới quậy như thế, giúp tụi nó, cũng là giúp cho xóm làng được yên ổn, tui với mọi người mới làm ăn được chứ. Nói thiệt tui có hay ho gì đâu, tui có mấy thằng bạn hồi đi TNXP, đứa thì mở quán cà phê, đứa thì làm quản lý chợ đầu mối, tụi nó nghe tui hỏi là giúp liền, nhờ tụi nó hết, tui có công trạng gì đâu. Nói cái này cho quí vị nghe, thằng Cu đen coi quậy như vậy mà lại rất có hiếu với mẹ, nó nói với tui nó không có cha, mẹ nó là niềm an ủi duy nhất, ai mà xúc phạm mẹ nó thì liệu hồn, còn ai mà lo lắng và làm cho mẹ nó vui thì biểu gì nó cũng làm theo (anh công an khu vực xen vào: và chú đã…) , ừ, vậy đó !

Từ đó, mọi người trong Xóm quậy có chuyện gì khó khăn hay gia đình có gì nhờ phân xử đều tìm đến ông Long, ông bà không giàu nhưng giúp vài chục ngàn hoặc 1 lon gạo 1 tiếng nói giảng hòa là chuyện bình thường.  Và không biết tự bao giờ, họ tin tưởng và lại đặt cho ông cái biệt hiệu là ÔNG LONG XUNG PHONG, vì cái gì từ chuyện lớn chuyện nhỏ trong xóm ông đều xung phong không ngại gì, dù nắng hay mưa, dù ngày hay đêm, dù ông không còn trẻ nữa !