Chùm chuyện về Thanh Niên Xung Phong…

        Hãy trở về thời điểm của hơn ba mươi năm trước, những vui buồn của một thời là Thanh Niên Xung Phong, có thể những nhân vật còn hiện diện, có thể họ đã đi xa; không sao! trong tâm trí mọi người họ vẫn loanh quanh đâu đó và đang nheo mắt cười khi được nhắc trong  “Chùm chuyện…’’

 Câu chuyện về “Anh đầu bếp kỳ tài’’.

Tại số 4 A Duy Tân – Nhà Văn Hóa Thanh Niên thành phố (nay là  Phạm Ngọc Thạch), năm 1975, có một đơn vị TNXP đóng quân (áo xanh) do anh B phó Phạm văn Gòn chịu trách nhiệm làm công tác giữ trật tự, an ninh  cho các em thiếu nhi thành phố dự tết Trung thu lần đầu tiên sau ngày miền Nam giải phóng tại Dinh Thống Nhất.

Trước đó 4 đại đội TNXP Áo Xanh ( 20/7/1975) được vinh dự tham gia cuộc diễu hành trong Ngày Lễ Quốc Khánh 2/9/1975.

Cùng lúc ấy thì có đợt đổi tiền, giới nghiêm toàn thành phố, nhóm bị neo lại, thức ăn, lương thực được cấp đã cạn. Cũng may là anh em bên Thành đoàn hỗ trợ một ít bún khô và một ít rau, củ, quả …thế là điệp khúc quả, củ,  rau, bún khô lặp đi lặp lại đến nỗi, mỗi khi ăn thì cứ muốn trào ra lỗ mũi ( thiệt đó ).

Thấy tình cảnh như vậy, anh nuôi buồn bực, rầu rĩ cứ suy nghĩ phải làm cái gì đó cho cái ăn của đơn vị đỡ ngán,  anh nhìn mây, nhìn trời, nhìn xung quanh và trời xui đất khiến thế nào, đôi mắt anh lại dừng ngay tại một cái cây bã đậu trước cổng Nhà Văn Hóa, và anh reo to:‘‘ có rồi !, có rồi !’’ kế đó anh cật lực kêu mọi người leo lên cây hái những tai nấm bám đầy quanh thân cây, phấn khởi, hồ hởi vì sáng kiến vĩ đại ấy, anh em nô nức phụ với đầu bếp rửa sạch, thái nhỏ xào với bún. Món ăn có thêm chất dinh dưỡng, đỡ ngán!

Ở đời mấy ai học được chữ ngờ, kỳ công ấy của ngưới anh nuôi không những không ghi vào Guynes Tnxp mà ngược lại còn gây cho đơn vị một nỗi “đau lòng xót dạ’’ .

Là vầy: sau khi ăn, tự dưng tất cả cảm thấy… rối bời. Và điều đến sẽ phải đến là những cái nhà vệ sinh được  tận dụng tối đa (nghĩa là nhà tắm, nhà cầu) lúc trưa  mọi người vui vẻ bao nhiêu thì bây giờ ôm bụng nhăn nhó đến khổ sở, những tiếng thúc hối : “Ê ! xong chưa , lẹ lên cho tao nhờ cái”,  hay : “trời ơi! Tao hết chịu nổi rồi, nhanh lên …” cứ rần trời ! Tội nhất là ông anh nuôi, vì là người sáng tạo ra món ăn độc đáo nên cái sự thưởng thức cũng hơi bị nhiều, do đó sự đau khổ ấy của anh cũng tăng gấp đôi người khác, đã vậy anh còn bị hạn chế quyền rút số vô toa lét vì là chủ nhân tác phẩm món ăn từ trên …cây bã đậu! .  Nghĩ cũng tội, anh chỉ muốn cải thiện cho bữa ăn thôi mà, anh đâu có dè, sự thể lại ra nông nổi này. Cũng là bài học nhớ đời, cũng là một kỷ niệm không bao giờ quên dù bây giờ chuyện ấy đã xa lắc, gần bốn mươi năm .

… Người anh nuôi ấy tên Lương Công Chiến ( C3) đang  cùng uống cafe với tôi, anh đang trải lòng mình, mà đôi mắt cứ nhìn …trên  cao, tôi ngó theo hướng ấy: có một cây bã đậu thật to ven đường ! gió thổi làm cành lá lao xao như thì thầm : “Xin chào anh đầu bếp năm xưa…”.

Chuyện chỉ có vậy thôi !

( Lương Công Chiến kể, Cẩm Hồng ghi)